VIẾT CHO NGƯỠNG CỬA CHÊNH VÊNH

Đau lòng thì ăn, mệt mỏi thì ngủ, bực tức xong thì nở nụ cười. Vì cuộc đời này không vì bạn giận dữ mà an ủi. Cuộc đời này càng bạc bẽo bao nhiêu, bạn càng phải tự yêu lấy bản thân mình. Rồi sẽ có một lúc nào đó bạn nhận ra rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, tất cả nỗi bực dọc và băn khoăn ấy chẳng quan trọng bằng chính bản thân mình, cũng chẳng quý giá bằng chính bản thân mình.

Càng lớn, những cảm xúc càng ít thể hiện ra ngoài. Ngày bé, ngã một cái là khóc rống gọi mẹ, chỉ sợ không thể chia sẻ nỗi đau đớn của mình với người khác, chỉ sợ người xung quanh không biết mình đau thế nào. Lớn rồi, bị ngã, thì không khóc nữa, không đợi chờ một bàn tay ai khác vươn ra cứu vớt mình nữa, mà tự đứng dậy, điềm nhiên phủi bụi trên quần áo, rồi cố bước tiếp mạnh mẽ hơn. Thời gian bào mòn những xúc cảm ngây thơ của con người, lắng đọng thành cái cảm giác “tự mình thấu hiểu”. Có lẽ vì vậy, mà người lớn hay cô đơn, hay nghĩ ngợi.

Cho dù tối hôm nay bạn đau đớn và buồn bã thế nào, ngày mai nắng vẫn lên, mặt trời vẫn mọc ở phía đằng đông, và thời gian chẳng mảy may để tâm đến nỗi đau lòng vẩn vơ của bạn. Thành phố vẫn nhộn nhịp tiếng còi xe, dòng người nối đuôi nhau chạy mãi không ngừng. Vội vã. Vội vàng lướt qua. Thế giới này sẽ không vì bạn buồn mà dừng lại, không vì bạn yếu đuối mà nâng đỡ. Thế giới này chỉ coi bạn là một phần tử bé nhỏ, mà phần tử bé nhỏ ấy chẳng thể ảnh hưởng đến guồng quay chung của thế giới.

VIẾT CHO NGƯỠNG CỬA CHÊNH VÊNH
VIẾT CHO NGƯỠNG CỬA CHÊNH VÊNH

Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu như chưa ổn, thì đó chưa phải là cuối cùng.

Bởi vì rồi sẽ có một ngày, bạn nhận ra rằng có thứ quan trọng hơn nỗi buồn ấy, và bạn thì chẳng thể nào sống cả đời với nỗi buồn ấy được. Nếu như không thể tự chữa lành vết thương, hãy để thời gian an ủi và xoa dịu vết thương lòng của bạn.

Anh Hưng